1. Dịch viết: “xung xung (đồng đồng) vãng lai, bằng tòng nhĩ lai”
Tử viết” “Thiên hạ hà tư hà lự, thiên hạ đồng qui nhi thù đồ, nhất trí nhi bách lự, thiên hạ hà tư hà lự?”
Dịch: Kinh dịch (hào 4 quẻ Hàm) nói: (Trong việc giao thiệp mà) lăng
xăng, tính toán có qua có lại với nhau thì những người qua lại với anh
chỉ là những người anh nghĩ tới mà thôi” (ý muốn nói số bạn không đông,
đoàn thể không lớn được).
Thầy (Khổng) giảng: “đạo lý trong thiên hạ cần gì phải ngẫm nghĩ bằng ý
riêng (tư), tính toán bằng mẹo vặt (lự), vì thiên hạ đường đi tuy khác
nhau mà qui kết thì y như nhau: tính toán trăm lối mà cuối cùng chỉ tóm
vào một lẽ, (lẽ đó là có cảm thì có ứng, ứng lại gây ra cảm), cần gì
phải ngẫm nghĩ bằng ý riêng, tính toán bằng mẹo vặt.
2. “Nhật vãng tắc nguyệt lai, nguyệt vãng tắc nhật lai, nhật nguyệt
tương thôi nhi minh sinh yên; hàn vãng tắc thử lai, thử vãng tắc hàn
lai, hàn thử tương thôi nhi tuế thành yên; vãng giã khuất dã, lai giả
thân (1) dã, khuất thân tương cảm nhi lợi sinh yên”.
Dịch: đây vẫn tiếp lời Khổng tử trong tiết trên).
“ (Tỉ như) mặt trời qua thì mặt trăng lại, mặt trăng qua thì mặt trời
lại, mặt trời mặt trăng (cảm ứng nhau) xô đẩy nhau mà ánh sáng phát ra;
mùa lạnh qua thì mùa nóng lại, mừa nóng qua thì mùa lạnh lại, lạnh nóng
(cảm ứng nhau) xô đẩy nhau mà thành ra năm tháng; cái đã qua co rút lại,
cái sắp tới đuỗi dài ra, co rút (khuất), duỗi dài (thân), hai cái đó
cảm ứng với nhau mà ích lợi mới nảy ra.
Chú thích: (1) chữ 信 ở đây đọc là thân và dùng như chữ 伸 là duỗi.
3. “xích oánh (có người đọc là quặc hay hoạch) chi khuất dĩ cầu thân dã;
long xà chi trập dĩ tồn thân dã; tinh nghĩa nhập thần dĩ trí dụng dã;
lợi dụng an thân dĩ sùng đức dã.
Dịch: (Cũng vẫn tiếp lời Khổng tử).
“con sâu đo co lại là để rồi duỗi ra: con rồng con rắn nấp (dưới vực,
dưới đất) là để giữ mình. (Người quân tử ) tìm hiểu nghĩa lý tới chỗ
tinh vị, vào tới được chỗ thần diệu là để có công dụng cực kỳ (mà lập
nên sự nghiệp); lợi dụng sự an định tâm thân là để cho đức được cao quí.
4. “quá thử dĩ vãng, vị chi hoặc tri dã; cùng thần tri hoá, đức chi thịnh dã”.
Dịch ; (Cũng vẫn tiếp lời Khổng tử).
(Khi cái đức đã cao quí rồi) từ đó mà tiến lên mãi thì sẽ đạt tới mức mà
người thường khó trắc lường được; vì lúc đó đã cực kỳ thần diệu, biết
hết lẽ biến hoá rồi, thánh đức đã rất thịnh rồi” (tới đây mới hết lời
giảng hào 4 quẻ Hàm của Khổng tử) .
5. Dịch viết: Khốn vu thạch, cứ vu tật lê, nhập vu kỳ cung, bất kiến kỳ thê, hung”
Tử viết: “Phi sở khốn nhi khốn yên, danh tất nhục; phi sở cứ nhi cứ yên,
thân tất nguy; Ký nhục thả nguy, tử kỳ tương chi, thê kỳ khả đắc kiến
da?”
Dịch: Kinh Dịch (hào 3 quẻ Khốn ) nói: “Như một người) bị khốn vì đá
(dằn ở trên – tức hào 4 – coi phần dịch 64 quẻ) mà lại dựa vào cây tật
lê (một loại cây gai) (tức hào 2 ở dưới), vô nhà thì lại không thấy vợ
(trỏ hào 6 ở trên), xấu” .
Thầy (Khổng) giảng: “Không phải chỗ đáng bị khốn mà mình bị khốn thì
danh ắt bị nhục; không phải chỗ đáng dựa mà mình dựa vào thì thân mình
tất bị nguy; đã bị nhục lại bị nguy thì sắp chết tới nơi, còn thấy sao
được vợ nữa”.
Chú thích: Về nhà không thấy vợ, chỉ có ý muốn nói rằng đã nguy đến cùng
cực rồi, dù người thân cũng không cứu mình được. Hào này rất xấu. Coi
lại phần dịch quẻ Khốn.
6. Dịch viết: “Công dụng thiệc (1) chuẩn vu cao dung chi thượng, hoạch chi, vô bất lợi”.
Tử viết: “chuẩn giả cầm dã, cung thỉ giả khí dã, thiệc chi giả nhân dã.
Quân tử tàng khí ư thân, đãi thời nhi động, hà bất lợi chi hữu? Động nhi
bất quát, thí dĩ xuất nhi hữu hoạch, ngữ thành khí nhi động giả dã”.
Dịch: Kinh Dịch (hào 6 quẻ Giải) nói: “Một vị công nhắm bắn cho chim
chuẩn ở trên bức tường cao. Bắn được, không có gì là không lợi”.
Thầy (Khổng) giảng: “Chuẩn là một loài chim, cung tên là đồ dùng, kẻ bắn
là người. Người quân tử chứa sẳn đồ dùng (tài đức) ở trong mình, đợi
thời mà hoạt động, thì có gì mà chẳng lợi? Hoạt động mà không bị chướng
ngại thì ra làm tất thành công: ý muốn nói phải có đủ đồ dùng rồi hoạt
động (cho đúng lúc)”
Chú thích: (1) Chữ 射 ở đây đọc là thiệc, nhưng có người đọc là xạ. Nghĩa
không khác nhau mấy: xạ là thuật bắn mũi tên đi xa, thiệc là nhắm mắt
bắn một con vật.
7. Tử viết: “Tiểu nhân bất sỉ bất nhân, bất úy bất nghĩa, bất kiến lợi
bất khuyến, bất uy bất trừng. Tiểu trừng nhi đại giới, tiểu nhân chi
phúc dã. Dịch viết: “Lý giảo diệt chỉ, vô cữu, “thử chi vị dã”.
Dịch: Thầy (Khổng) nói: “Kẻ tiểu nhân (người tư cách, đạo đức thâp kém)
không xấu hổ về điều bất nhân, không sợ điều bất nghĩa, không thấy lợi
thì không gắng sức, không thấy cái uy (sự trừng trị) thì không răn mình.
Nếu họ mới có tội nhỏ mà bị trừng trị ngay thì biết răn đe mà không mắc
tội lớn, đó là phúc cho họ” . Kinh dịch nói: “Ví như mắc chân vào cái
cùm mà đứt ngón chân cái (không có tội lớn) (1) là nghĩa vậy”.
Chú thích: (1) câu này là lời hào 1 quẻ Phệ Hạp (một quẻ về hình ngục)
có nghĩa là: Mới làm bậy mà bị trừng trị nhẹ ngay (cùm chân chặt ngón
chân cái) thì sẽ sợ phép mà sau không làm điều ác nữa, không có lỗi lớn.
8. “Thiện bất tích bất túc dĩ thành danh; ác bất tích bất túc dĩ diệt
thân. Tiểu nhân dĩ tiểu thiện vi vô ích nhi phất vi dã, dĩ tiểu ác vi vô
thương nhi phất khử dã; cố ác tích nhi bất khả yểm, tội đại nhi bất khả
giải. Dịch viết: “Hạ giảo diệt nhĩ, hung.”
Dịch: Không tích lũy được nhiều điều thiện thì không có danh tiếng được,
không tích lũy nhiều điều ác thì không đến nỗi bị diệt thân thể. Kẻ
tiểu nhân cho rằng một điều thiện nhỏ là vô ích nên không làm, một điều
ác nhỏ là vô hại nên cứ làm; vì vậy mà các điều ác cứ tích lũy tới lúc
không che giấu được nữa, tội hoá lớn mà không thể tha được. Kinh dịch
nói: “Cổ tra vào gông, bị tội cắt tai, xấu” (1)
Chú thích: (1) Câu này là lời hào 6 quẻ Phệ Hạp. Đây là một tội lớn,
hình phạt nặng (đeo gông, cắt tai) rồi, cho nên xấu hơn hào 1, mới bị
cùm chân và chặt ngón chân cái thôi. Chữ 何 ở đây đọc là hạ nghĩa là vác
như chữ 荷.
Tiết này tiếp tiết trên, cũng là lời của Khổng tử.
9. Tử viết: “Nguy giả an kỳ vị giả dã; vong giả bảo kỳ tồn giả dã; loạn
giả hữu kỳ trị giả dã. Thị cố quân tử an nhi bất vong nguy, tồn nhi bất
vong vong, trị nhi bất vong loạn. Thị dĩ nhân an nhi quốc gia khả bảo
dã” dịch viết: “Kỳ vong, kỳ vong, hệ vu bao tang.
Dịch: thầy (Khổng) nói: “Sở dĩ đến nỗi nguy là vì mình chắc giữ yên được
vị của mình(1); sở dĩ đến nỗi mất là vì mình chắc bảo tồn được; sở dĩ
đến nỗi loạn là vì mình chắc sẽ có cách trị được (ý muốn nói không đề
phòng trước). Cho nên người quân tử (người có tài đức, sáng suốt) khi
yên ổn thì không quên rằng sẽ có thể nguy; khi vững thì không quên rằng
sẽ có thể mất; khi trị thì không quên rằng sẽ có thể loạn. Nhờ vậy mà
thân an, nước vững” Kinh Dịch nói: “Có thể mất đấy, có thế mất đấy: Biết
lo trước như vậy thì sự nghiệp mình mới vững như buộc vào một cụm dâu(
2) (cây dâu nhiều rễ ăn sâu dưới đất, rất khó nhổ”.
Chú thích: (1) Câu này cũng có người dịch là: “Cái nguy làm cho yên
ngôi”, tức: đừng quên cái nguy thì mới giữ yên được cái ngôi. Hai câu
sau cũng vậy.
(2) Đây là lời Hào 5 quẻ Bĩ.
10. Tử viết: “đức bạc nhi vị tôn, trí tiểu nhi mưu đại, tiểu nhi nhiệm
trọng, tiển bất cập hi”. Dịch viết: “Đỉnh chiết túc, phúc công tốc, kỳ
hình ốc, hung” Ngôn bất thăng kỳ nhiệm dã.
Dịch: thầy (Khổng) nói: “Đức mỏng mà ngôi tôn, trí nhỏ mà mưu lớn, sức
yếu mà gánh nặng, thì ít khi tránh được (tai nạn). kinh Dịch nói: “chân
vạc gẫy, đánh đổ thức ăn của nhà công hầu mà bị hình phạt nặng, xấu” (1)
Lỗi đó nói về cái hoạ không gánh nỗi trách nhiệm.
Chú thích: (1) đây là Hào 4 quẻ Đỉnh. Hai chữ “hình ốc 形渥 “chúng tôi
theo Phan Bội Châu mà dịch như trên. Cụ cho rằng sách Chu Lễ có chữ “ốc
tru” 渥 誅, trỏ một hình phạt nặng.
Các sách khác đều dịch là thân mình bị ướt vấy vì thức ăn tung tóe.
11. Tử viết: “Tri cơ kỳ thần hồ! Quân tử thượng giao bất siểm, hạ giao
bất độc, kỳ tri cơ hồ! Cơ giả động chi vi, cát chi tiên kiến giả dã.
Quân tử kiến cơ nhi tác, bất sĩ chung nhật, Dịch viết: “giới vu thạch,
bất chung nhật, trinh cát. Giới như thạch yên, ninh dụng chung nhật,
đoán khả thức hĩ. Quân tử tri vi, tri chương, tri nhu, tri cương, vạn
phu chi vọng”.
Dịch: thầy (Khổng) nói: “Biết trước được cái triệu chứng (từ khi mới có
dấu hiệu) thì quả là thần diệu. Người quân tử giao tiếp với người trên
thì không nịnh, với kẻ dưới thì không nhờn, là biết trước cái triệu
chứng vậy. Triệu chứng là cái dấu hiệu đầu tiên rất nhỏ của sự biến
động, cát(1) (hay hung) chưa hiện mà đã thấy được. Người quân tử thấy
trước triệu chứng mà ứng phó ngay, không đợi cho tới hết ngày. Kinh Dịch
nói: “ Chí bền chắc như đá, chẳng đợi tới hết ngày (mà ứng phó ngay),
chính đính, bền vững, tốt” (2) Chí bền chắc như đá thì chẳng cần đợi tới
hết ngày, vì phán đoán đã rành rẽ rồi (3). Người quân tử biết được lúc
còn lờ mờ, lúc đã rõ rệt, biết lúc nào nên nhu, lúc nào nên cương. Vì
vậy mà vạn người trông vào mình”.
Chú thích: (1) Có bản thêm chữ “hung” ở đây.
(2) đây là lời Hào 2 quẻ Dự.
(3) R. Wilhelm dịch là : “lời đoán (quẻ) có thể biết được rồi(?).
12. Tử viết: “Nhan thị chi tử kỳ đãi thứ cơ hồ! Hữu bất thiện vị thường
bất tri, tri chi vị thường phục hành dã. Dịch viết: “Bất viễn phục vô kỳ
hối, nguyên, cát.”
Dịch: thầy (Khổng) nói: “Người con họ Nhan (tức Nhan Hồi) chăng? Nếu anh
ấy có lầm lỗi gì thì biết ngay, biết rồi thì không mắc lần thứ nhì nữa
(1) Kinh dịch nói: “tuy lầm lỗi nhưng thời gian chẳng xa, trở lại tốt
lành ngay, thì không đến nỗi ăn năn lớn; rất tốt (2).
Chú thích: (1) Sách Luận Ngữ, thiên Ung dã, bài 2, Khổng tử khen Nhan
Hồi 1 “bất nhị quá”, không mắc một lỗi nào tới lần thứ hai.
(2) đây là lời hào 1 quẻ Phục.
13. Thiên địa nhân huân, vạn vật hoá thuần; nam nữ cấu tinh, vạn vật hoá
sinh. Dịch viết: “Tam nhân hành tắc tổn nhất nhân, nhất nhân hành tắc
đắc kỳ hữu. Ngôn trí nhất dã”
Dịch: (Có lẽ thiếu hai chữ “tử viết” ở đầu tiết này).
Trời đất (tức âm dương) giao cảm mà vạn vật hoá ra có đủ hình (?) giống
đực giống cái kết hợp tinh khí mà vạn vật sinh nó biến hoá.
Kinh Dịch nói: “Ba người cùng đi thì bớt đi một người, một người đi (một
mình) thì được thêm bạn” (1) đó là nói về lẽ duy nhất (2).
Chú thích: (1) đây là lời Hào 3 quẻ Tốn.
(2) chúng tôi chưa thấy sách nào giảng câu này cho thông. Chu Hi không
giảng. R. Wilhelm không dịch. Chúng tôi dịch gượng như vậy, ngờ rằng tác
giả muốn nói luật duy nhất trong vũ trụ là vật gì cũng phải có đôi, đó
là điều kiện sinh sinh hoá hoá của vạn vật.
14. Tử viết: “Quân tử an kỳ thân nhi hậu động, dị (1) kỳ tâm nhi hậu
ngữ, định kỳ giao nhi hậu cầu. Quân tử tu thử tam giả, cố toàn dã. Nguy
dĩ động tắc dân bất dữ dã, cụ dĩ ngữ tắc dân bất ứng dã, vô giao nhi cầu
tắc dân bất dữ dã. Mạc chi dữ tắc thương chi giả chí hĩ. Dịch viết:
‘Mạc ích chi, hoặc kích chi, lập tâm vật hằng, hung?
Dịch: thầy (Khổng) nói: “Người quân tử làm cho thân mình được an ổn rồi
sau mới hành động (nếu không thì là táo động, nóng nảy, hấp tấp); khiến
cho lòng mình bình dị rồi sau mới nói – thuyết phục người khác (nếu
không thì là vọng ngữ); làm cho giao tình được bền rồi sau mới yêu cầu
(nếu không thì là vụng về, sẽ thất bại). Người quân tử trau giồi ba điều
đó nên được trọn vẹn, yên ổn. Nếu ở trong cảnh nguy mà đã vội hành động
thì dân không tin mình; còn sợ hãi mà đã vội hành động thì dân không
hưởng ứng; giao tình chưa được bền mà đã vội yêu cầu thì dân sẽ từ chối.
Không ai biểu đồng tình với mình thì cái hại sẽ tới ngay. Kinh Dịch
nói: “Không ai làm ích cho mình mà có kẻ đả kích mình nữa, là vì không
giữ được hằng tâm (lòng luôn luôn tốt); xấu (1).
Chú thích: (1) Đây là Hào 5 quẻ Ích.
No comments:
Post a Comment